Tiếng Quảng Đông
phương ngữ Nam Trung Quốc / From Wikipedia, the free encyclopedia
Tiếng Quảng Đông (giản thể: 广东话; phồn thể: 廣東話; Hán-Việt: Quảng Đông thoại), còn gọi là Việt ngữ (giản thể: 粤语; phồn thể: 粵語), là một nhánh chính của tiếng Trung được nói tại miền Nam Trung Quốc, đặc biệt là ở Quảng Đông, Quảng Tây, Hồng Kông và Ma Cao.
Tiếng Quảng Đông | |
---|---|
Việt ngữ | |
粵語/粤语 廣東話/广东话 | |
Khu vực | Lưỡng Quảng, Hồng Kông, Ma Cao và Miền Bắc Việt Nam, Hoa Kiều |
Tổng số người nói | 60 triệu - 80 triệu |
Dân tộc | Người Quảng Đông |
Phân loại | Hán-Tạng
|
Phương ngữ | Phương ngôn Việt Hải (gồm tiếng Quảng Châu)
Phương ngôn Câu-Lậu
Phương ngôn Ung-Tầm
Phương ngôn Tứ Ấp (gồm tiếng Đài Sơn)
Phương ngôn Cao-Dương
Phương ngôn Ngô-Hóa
Phương ngôn Khâm-Liêm
|
Hệ chữ viết | Chữ Hán phồn thể Chữ Hán giản thể |
Địa vị chính thức | |
Ngôn ngữ chính thức tại | Hồng Kông Ma Cao |
Mã ngôn ngữ | |
ISO 639-3 | yue |
Glottolog | yuec1235 [1] |
Linguasphere | 79-AAA-m |
Bài viết này có chứa ký tự ngữ âm IPA. Nếu không thích hợp hỗ trợ dựng hình, bạn có thể sẽ nhìn thấy dấu chấm hỏi, hộp, hoặc ký hiệu khác thay vì kí tự Unicode. Để biết hướng dẫn giới thiệu về các ký hiệu IPA, xem Trợ giúp:IPA. |
Tiếng Quảng Đông bao gồm nhiều phương ngôn khác nhau, trong đó có hai phương ngôn từng đóng vai trò làm lingua franca trong các cộng đồng người Hoa hải ngoại tại Bắc Mỹ là tiếng Đài Sơn (thế kỷ XIX) và tiếng Quảng Châu (thế kỷ XX). Tiếng Quảng Châu-được nói tại thủ phủ Quảng Châu của tỉnh Quảng Đông-là phương ngữ ưu thế của nhánh ngôn ngữ này, nó cũng là ngôn ngữ chính thức tại hai đặc khu hành chính Hồng Kông và Ma Cao. Tiếng Quảng Đông cũng được sử dụng rộng rãi trong cộng đồng người Hán ở nước ngoài ở Đông Nam Á (đáng chú ý nhất là ở Việt Nam và Malaysia, cũng như ở Singapore và Campuchia ở mức độ thấp hơn) và trên khắp thế giới phương Tây.
Các phương ngôn của tiếng Quảng Đông không thể thông hiểu qua lại được với các phương ngôn khác của tiếng Trung.[2] Các phương ngôn tiếng Quảng Đông bảo lưu được nhiều nhất các phụ âm cuối và hệ thống thanh điệu của tiếng Trung trung đại nhưng lại không bảo tồn được một số phụ âm đầu và giữa như các phương ngôn khác.