Tâm-chúi-tē
From Wikipedia, the free encyclopedia
Tâm-chúi-tē sī thô͘ sî-siông tī chúi-pá-ha̍p ê chōng-thài, tē-piáu tn̂g-kî he̍k-chiá chiām-sî chek-chúi. Tī chit-khoán ê tē-tōaⁿ ē seⁿ sip-seng kah chiáu-seng ti̍t-bu̍t; Ē ū nî-thòaⁿ lia̍p-chek, he̍k-chiá sī bô nî-thòaⁿ lia̍p-chek, m̄-koh ū chiâm-io̍k chân ê chêng-hêng. Tâm-chúi-tē sī Tâm-tē ê chhù-kip hun-lūi tan-ūi, m̄-koh ū ka-kī to̍k-te̍k ê te̍k-teng.
Ū lâng kiàn-gī chit phiⁿ bûn-chiuⁿ ài kah Làm-tē ha̍p-pèng. (Thó-lūn) |
Tâm-chúi-tē it-tēng ài ū ê saⁿ ê sio chè-iok ê te̍k-teng:
- Tē-piau ài ū chhián-chhián--ê chek-chúi he̍k-chiá sù-siông kòe-sip
- Thô͘-chân ū nî-thòaⁿ ê hêng-sêng
- Tē-piáu siōng ài seⁿ sip-seng he̍k-chiá sī tâm-chúi-tē ti̍t-bu̍t
Tâm-chúi-tē sī ti̍t-bu̍t seng-thài ián-thè ê kòe-têng; Sī chúi-thè hiòng lio̍k-tē chìn-hòa ê kai-tōaⁿ. Un-tō͘ nā sek-ha̍p ê sî, ti̍t-bu̍t ē thòaⁿ--khui, m̄-koh hun-kái ê sok-tō͘ bô-kàu kín ê sî-chūn tio̍h ē sú tâm-chúi-tē hoat-io̍k. Ti̍t-bu̍t si-thé nā-sī ti̍t-ti̍t lia̍p-chek, ē piàn-chò nî-thòaⁿ. Chiong-kî-bóe tâm-chúi-tē ē thòe-hòa, piàn-sêng ta-chháu-po͘.